LINK POST TRUTHLADY3.BLOGSPOT



LINK POST TRUTHLADY3.BLOGSPOT
http://truthlady3.blogspot.com/2016/11/link-post-truthlady3blogspot.html

goosee
The Sound of Silence

Saturday, September 21, 2019

Trâu già gặm cỏ non

Trâu già gặm cỏ non

    Chuyện trâu già như...” bò nhai lại “
    Chuyện tầm phào khơi lại giải sầu
    Thân già dại dột vì đâu nên nỗi
    Thân già rồi lụi hụi mơ cỏ non
    Còn trời còn đất còn non
    Còn nhiều chân dài luợn là ta còn vấn vương
    Tấp tểnh người dzui ta cũng ham dzui
    Cỏ non xanh ngắt chân trời tơ tưởng
    Mà già chẳng nghĩ đến tóc cước tơ của chàng
    Thân “ chẳng gầy chẳng béo chỉ làng nhàng “ ( 1 )
    Chân dài tơ tưởng cũng thấy ham
    Mà chàng quên mất hai hàm lung lay
    Hàng tiền đạo chẳng còn được mấy
    Thân già thì ngày một hom hem
    Sô-bi-zờ mỹ nữ hớ hênh thòm thèm
    Gặp trai trẻ rủ rê ráng thử sức xem
    Lầu xanh xóm cháy mon men mò vào
    Mỏi gối chồn chân vẫn muốn trèo
    Xìu xìu ển ển cù cưa sao trèo ?
    Lầu xanh biết có đường nào trèo ra
    Đánh du kích chiến mới hòng thoát ra
    Đánh nhanh rút gọn nằm lòng
    Gặp khi phú-lít rao-đắp nhiều vòng ( 2 )
    “ Trận điạ “ xứ Mẽo nghe nói chẳng tha ai ( 3 )
    Hô biến! chẳng kịp chẩu là dính chấu ngay
    Lạc đường găp biến biết đâu thoát ra
    Phen này mút chỉ nhà đá nằm lâu
    Cá cắn câu biết đâu mà gỡ
    Thân già lỡ dại biết thủa nào ra
    Tiền đâu mà hòng beo-ra ( 4 )
    Nhà đá gỡ lịch chờ ngày được tha
    Hôm-lét trực chỉ là nhà
    Tương lai dẫu chẳng còn dài
    “ Con đường xưa ta đi “ giờ phải bái-bai
    Hôm-lét cái bang nhập bọn kéo dài
    Đêm đêm nghe tiếng thở dài
    Giật mình những tưởng có ai khều mình
    Đất bằng cúi xuống dám nhìn mặt ai
    Cho hay chẳng dại nào giống dại nào
    Trâu già ham gặm cỏ non hao mòn tuổi ...thanh xuân
    Từ-Tường -     7-25-2019
    Chú thích:
    (1) Dẫn thơ Tú Xương
    (2) Police round up: Cảnh sát bố ráp
    (3) Khỏang 15 năm trước nghe nói ở miền nam Cali. Cảnh sát ruồng bố xóm cháy Có một sĩ quan tác chiến bị dính chấu đem về đồn - chẳng nể vì, chẳng chừa một ai .
    (4) Bail out: tại ngoại hầu tra đóng tiền nếu tội không nặng, không sợ trốn.

 

 

TRÂU GIÀ VÀ BÃI CỎ NON

Chuyện như từ trên trời rơi xuống
Đất mọc ra: Tôi và em khúc hát song ca.
--
Trên đỉnh núi mờ xa.
Nhà tôi có con trâu già sừng đẹp vai khỏe
Trên đồng cỏ trâu không bao giờ gặm cỏ già
Trâu chỉ gặm cỏ non gặm nhấm lân la
Vì thế tuy già nhưng trâu còn rất khỏe
Trâu kéo cày phăng phăng… đường cày thẳng băng
Dâng cho tôi bốn mùa ngô lúa thu tăng
Hạnh phúc êm đềm…
 --
Trời thì ban xuống đất thì dâng lên
Em ngồi đó hoa em bừng nở…
Tỏa hương thơm Bãi Trước Bãi Sau
Biển Vũng Tàu ngàn năm sóng hát
Biển thì xanh bãi cát thì già tóc cát trắng phau
Như tôi và em đang hiện hình đâu đó
Em ngồi đó một đồng cỏ xanh nõn non tơ
Tôi ngồi đây cây thông già bất động
Mà trong lòng nổi sóng biển sâu
Biển Vũng Tàu ai đo… bao mét?
Em xinh đẹp tuyệt trần… mắt tròn xoe ngấn nước
Không uống rượu mà người lảo đảo say
 --
Em ngồi đó… tôi ngồi đây… chỉ cách nhau một sợi tóc dày
Mà sao thấy xa xăm… xa xăm…
Tôi lẩm nhẩm một mình
Hát một câu tình ca biển cả…
Con sóng trẻ xanh xô về phía trời xa
 --
Em ngồi đó… tôi ngồi đây..!
Mà trong tim nóng rực
Như có lò phản ứng hạt nhân nằm trong lồng ngực
Tôi ngồi đây… em ngồi đó…
Như đồng cỏ xanh mướt non tơ
Khổ cho tôi một con trâu đã già
Trước đồng cỏ xanh mướt bao la…



TRÂU GIÀ THÍCH GẶM CỎ NON
- Hơn một năm sau khi đã trở nên thân thiết, người chú nọ đã đề nghị tôi thay đổi cách xưng hô là anh em, điều tiếp theo là bằng nhiều lần thuyết phục xin số điện thoại và địa chỉ nhà để đến thăm tôi.
Ngày ba tôi còn sống, ba tôi hay nói: “Nhà người ta có 5 có 10 thì tốt, nhà tôi có 1lại vô duyên” tôi không hề giận ba mà chỉ cười bảo: “Tại vì con giống ba xấu quá nên không ai thèm lấy con chứ bộ…”.
Nhà chỉ có mình tôi là gái nên ba tôi thương tôi lắm, ông bị bệnh ung thư đã lâu và phải nằm một chỗ nên ông luôn mong mỏi nhìn thấy mặt con rể trước khi ông nhắm mắt. Phần vì hoàn cảnh gia đình, phần vì sự nghiệp tôi chưa vững nên tôi quyết tâm chia tay người yêu ở xa để được ở nhà chăm sóc ba những ngày cuối đời rồi sau đó mới tính chuyện chồng con. Sau khi ba tôi mất tôi cũng yêu một vài người nhưng vì không phù hợp nên lại chia tay. Tôi tuy không xinh đẹp nhưng được học hành đến nơi đến chốn và công việc có thu nhập ổn định. Tính tôi vốn ngoan hiền lại khéo tay nên cũng có nhiều người ngỏ ý yêu, định bụng sẽ chọn một trong số những người đó để tìm hiểu và lập gia đình vì tôi lúc đó cũng đã ngoài 30.
Thế nhưng căn bệnh ung thư dạ dày bỗng dưng ập đến khiến tôi suy sụp hoàn toàn không còn dám mơ mộng gì nữa ngoài việc phải thuốc thang đều đặn để chống lại bệnh tật. Kể từ khi bị bệnh tôi luôn sống trong tâm trạng lo âu và sợ hãi, ít tiếp xúc bạn bè vì tâm lý mặc cảm, đành viết blog để ghi lại những khoảnh khắc cô độc khi phải đối mặt với bệnh tật. Lúc bi quan tôi đã từng thốt lên:
Cuộc sống giờ đây thật mong manh
Dẫu biết tương lai cô độc hành
Đường xa nào có ai chung lối
Xin chỉ dùm tôi hỡi cao xanh
-
Mây nhẹ nhàng trôi như tiễn đưa
Đâu đây văng vẳng tiếng chuông chùa
Nhẹ bước dìu tôi về cõi Phật
Lặng lẽ từ đây chẳng hơn thua…
Đọc những vần thơ trong Entry buồn bã ấy có nhiều comment của bạn bè biết tôi bệnh đã an ủi tôi, đặc biệt trong số bạn bè trên Blog có một người thường xuyên hỏi han về bệnh tật cũng như chia sẻ với tôi những vui buồn trong cuộc sống. Tôi cũng dần nguôi ngoai và gọi là chú xưng cháu vì khoảng cách tuổi tác giữa tôi và người ấy là 17 tuổi.
Những lúc rảnh tôi cũng tập tành làm thơ, không ngờ mọi người đọc và khen tôi làm thơ hay, thực ra lúc đó tôi đã bớt bi quan về sức khỏe nên thơ của tôi rất vui vẻ và tràn đầy tình yêu cuộc sống. Nhưng nếu gặp tôi ngoài đời sẽ không ai nghĩ người làm ra những vần thơ kia là một kẻ gầy gò, ốm yếu, cân nặng chỉ có 35 kg. Tôi không muốn gặp bất cứ người bạn nào trên Blog bởi vì tôi luôn mặc cảm về hoàn cảnh cũng như bệnh tình của mình, không cho ai biết địa chỉ thật cũng như số điện thoại của tôi.
Hơn một năm sau khi đã trở nên thân thiết, người chú nọ đã đề nghị tôi thay đổi cách xưng hô là anh em, điều tiếp theo là bằng nhiều lần thuyết phục xin số điện thoại và địa chỉ nhà để đến thăm tôi (tôi và anh đều ở miền Tây, nhà anh cách nhà tôi 200km). Tôi nghĩ đơn giản là bạn bè gặp nhau thì cũng không có gì là nghiệm trọng cả, cũng có thể là sau khi đến thăm tôi thế nào “chú” cũng bỏ của chạy lấy người. Ấy vậy mà sau khi anh đến thăm tôi và gia đình, linh tính mách bảo tôi rằng anh có tình cảm với tôi thật sự chứ không phải là lòng thương hại. Anh quan tâm đến công ăn việc làm của tôi cũng như mọi khó khăn mà tôi gặp phải, dù ở xa nhưng anh vẫn thường xuyên liên lạc với tôi qua email, Y!Messenger và điện thoại.
Và ngày Valentine năm 2009 anh đã chính thức ngỏ lời với tôi, tâm trạng tôi lúc đó thật khó tả, vừa mừng, vừa lo. Với bệnh của tôi chẳng biết chuyện tình cảm sẽ kéo dài được bao lâu. Trớ trêu thay, 2 tháng sau tôi lại mắc thêm bệnh ung thư tử cung, tôi nói với anh hãy tìm người phụ nữ khác, mạng sống của tôi chưa chắc đã giữ nổi chứ đừng nói gì đến chuyện yêu nhau nữa. Anh động viên tôi cứ yên tâm điều trị, chỉ khi nào tôi mất thì anh mới nghĩ đến chuyện có người khác, đồng thời anh xin phép mẹ tôi đến bệnh viện cùng gia đình tôi chăm sóc tôi những ngày tôi nằm viện để điều trị rất tận tình, chu đáo. Chính anh là người đẩy băng ca đưa tôi vào phòng chờ phẫu thuật, miệng thì an ủi động viên tôi mà nước mắt anh rơi lã chã cứ như là tôi sắp phải đi đâu xa lắm. Tôi chỉ biết gật đầu và nở nụ cười thật tươi để anh yên tâm rằng ca mổ nhất định sẽ thành công và tôi lại được sống để mà tiếp tục yêu anh.
Thời điểm đó một số bạn bè cũng như anh chị của tôi nghĩ rằng sớm muộn gì thì anh cũng bỏ rơi tôi. Thế nhưng sau 3 năm, từ một người gầy gò ốm yếu, sức khỏe của tôi dần bình phục và ổn định, tinh thần luôn phấn chấn và vui vẻ như chưa hề có chuyện gì xảy ra với sức khỏe của tôi. Hàng ngày tôi vẫn đến công sở để làm việc như bao người bình thường khác. Thu nhập của tôi cũng chỉ ở mức bình thường để chi phí hàng ngày và thuốc men bệnh tật. Còn anh sau khi ly hôn anh ở riêng nhưng cuộc sống cũng không mấy dư dả. Thế nhưng vài ba tháng anh lại sắp xếp công việc đến nhà thăm tôi một lần hoặc những khi tôi lên Sài Gòn tái khám chẳng may bị cấp cứu, khi anh biết tin, anh không cho tôi tự về một mình mà đón xe đò lên thẳng bệnh viện, rồi sau đó đưa tôi về tận nhà anh mới yên tâm.
Valentine năm nay cũng là ngày bác sĩ bệnh viện Chợ Rẫy hẹn tôi tái khám định kỳ. Sức khỏe của tôi ngày một tiến triển tốt, tôi lại bắt đầu những dự định mới cho tương lại. Trong lúc chờ xe về miền Tây anh dẫn tôi dạo quanh phố phường Sài Gòn, bỗng anh mua một bông hồng đỏ tặng tôi khiến tôi vô cùng cảm động vì đây là lần đầu tiên anh tặng hoa cho tôi và tặng một cách lãng mạn như thế. Chúng tôi dừng chân tại một quán nước mía gần ngã bảy Lý Thái Tổ, không có Chocolate, không có quà tặng ngày 14/2 chỉ có hoa hồng và ly nước mía ngọt ngào cũng đủ để chúng tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Khi ôn lại những kỷ niệm xưa dưới tán lá me bay…mình yêu nhau được 4 mùa Valentine rồi anh nhỉ và tôi nắm chặt bàn tay anh, khẽ thì thầm "Em yêu anh” ánh mắt anh nhìn tôi thật ấm áp “Anh cũng rất yêu em”.
Chuyện tình của tôi thật giản dị, không phô trương hình thức vậy mà vẫn đầy ắp tình thương mến khi gặp mặt và đong đầy nỗi nhớ khi cách xa. Tôi cũng từng có người yêu hơn tôi vài tuổi và bây giờ là người hơn tôi nhiều tuổi nhưng tôi thấy trong tình yêu không hề có giới hạn tuổi tác bởi mỗi người đều có những hoàn cảnh và mối quan hệ khác nhau. Điều quan trọng nhất trong tình yêu là lòng chân thành để hiểu, chia sẻ và tôn trọng nhau, nếu không có sự đồng cảm thì tình yêu sẽ trở nên nhàm chán, tẻ nhạt thậm chí có người mượn danh nghĩa tình yêu để thực dụng và vụ lợi lẫn nhau. Xã hội còn nhiều định kiến về tuổi tác như: Trâu già thích gặm cỏ non; Nhất gái hơn hai, nhì trai hơn một…phải chăng giờ đã lỗi thời?




Định kiến “trâu già gặm cỏ non”
Bạn hãy tin rằng, mọi ý nghĩ không hay về các cặp chồng già vợ trẻ đều chỉ là trò “ăn ốc nói mò”, vô cùng thiếu cơ sở.
1. Cô ta chỉ vì tiền
Con người đến với nhau vì nhiều lý do lắm. Và cô vợ trẻ đẹp của tôi nói rằng: “Nếu em đang tìm kiếm một ông bố ngọt ngào, thì em sẽ phải tìm ai đó giàu hơn, đẹp trai hơn anh đấy!”.
Bạn có từng nghĩ, các cô gái tuổi 20 thực ra ít tính toán hơn những phụ nữ “luống tuổi” không? Họ hầu hết đều đang trong tuổi yêu đương lãng mạn, thần tượng hóa tình yêu. Họ không lo nghĩ về những điều đại loại như chỗ dựa cả đời hay người mình yêu có khả năng chu cấp cho những đứa con tương lai mà một ngày xa lắc xa lơ nào hai người sẽ có.
Các cô gái tuổi 20 không quá quan trọng việc phải ăn nhà hàng đắt tiền hay ngồi xe hơi sang trọng. Cứ cho họ thêm khoảng chục năm nữa, tới lúc ấy, nếu họ vẫn độc thân, họ sẽ muốn xem cái ví của bạn trước khi quyết định có nên tốn thêm thời gian cho một lần hò hẹn nữa.
2. “Lão già chỉ vì sex”
Thật vậy sao? So với ai chứ nhỉ? Những chàng trai tuổi 20 la cà trong hộp đêm đến tận 3 giờ sáng để tìm kiếm một mối quan hệ sâu sắc và nghiêm túc ư?
Bạn hãy tin rằng, khi con người ta già hơn, tình dục rơi xuống hàng thứ n trong danh sách những điều cần ưu tiên. Tình bạn, sự gắn bó, có thể trò chuyện được với nhau mới là điều quan trọng. Những điều này, các cô gái trẻ không thể tìm thấy được ở những anh chàng đồng trang lứa suốt ngày chỉ hau háu nhìn vào vòng một của cô ta.
3. “Chẳng được lâu đâu”
Theo thống kê thì những mối quan hệ giữa đàn ông lớn tuổi và phụ nữ trẻ hơn lại nằm trong nhóm bền vững nhất. Đàn ông càng có tuổi càng có xu hướng điềm tĩnh hơn, ít vì mình hơn. Họ không còn là những con ngựa bất kham, đã sẵn sàng ổn định cuộc sống bên người phụ nữ mình yêu thương, người luôn được họ trân trọng và thấu hiểu.
4. “Cặp này không thể có điểm gì chung”
Nếu bạn nghĩ vậy thì cần học lại định luật trái dấu. Có thể các cặp “trâu già, cỏ non” có nhiều khác biệt trong các lĩnh vực như âm nhạc, văn hóa, chính trị, song nhiều cặp đôi khác cũng vậy mà. “Trâu già, cỏ non” lại có một cái lợi trong chuyện học hỏi lẫn nhau và thu thập những kinh nghiệm. Họ có thể dành nhiều thời gian cùng thảo luận về các vấn đề thực tế hơn như cảm xúc của mình hay tình trạng mối quan hệ hai người đang có.
5. Đơn giản là không thuận lẽ tự nhiên
Bạn có thấy nực cười không khi định kiến này đưa ra với cả các cặp khác nhau về chủng tộc hay yêu nhau đồng giới? Bản thân tôi nghĩ tình yêu là điều gì đó thật đẹp, thật hiếm có. Có thể nếu chúng ta dành nhiều thời gian hơn để tìm kiếm nó, bớt cái nhìn soi mói với những người đã tìm thấy nó đi, thì thế giới này sẽ trở nên sáng sủa, tốt đẹp hơn.



Tâm sự của chàng 'trâu già' thích gặm 'cỏ non'
Anh lơ đi khi em ngang qua, cố tình xem em như không hiện diện quanh đây. Anh sợ lại yêu thêm một lần nữa, rồi đau thêm lần nữa.
Gửi em!
Em là cô gái đôi mươi, còn anh vừa bước qua tuổi của một lão già 40 tuổi, tóc bạc da nhăn, làm gì được như mấy anh con trai đôi mươi thanh niên, vậy mà không biết sao em lại yêu một ông già như anh. Mình cách nhau đâu sơ sơ hơn 20 tuổi, cuộc đời em còn dài còn của anh thì... Khi em bằng tuổi anh bây giờ có khi anh đã là ông đầu bạc lú lẫn. Ngày rồi ngày qua đi, liệu rằng em có còn yêu anh như lời em nói bây giờ? Cuộc đời vô thường lắm, đâu biết được mình còn bên nhau bao lâu. Anh đã sống hơn nửa đời người, những người phụ nữ từng đi qua đời anh, họ từng hứa hẹn, từng say đắm trong vòng tay anh; rồi từng người rời bỏ, chỉ còn lại riêng anh, đơn độc bước đi trong cuộc đời.
Giữa màn đêm vắng, nỗi cô đơn bao bọc lấy anh, từng ký ức ùa về, nỗi đau tê tái đến nát lòng, nhói buốt như một thứ bùa chú trù yếm vĩnh hằng lên tâm trí, không thể bôi xóa. Khi vết thương vừa liền da, khi thời gian phủ lên quá khứ và ký ức ngày cũ là một lớp bụi dày thì anh gặp em. Em là cô gái ai gặp cũng phải yêu, em dịu dàng đằm thắm lại ngây ngô tinh nghịch, giản dị mộc mạc nhưng kiêu sa đài các. Trái tim chai sạn của anh bắt đầu dấy lên những nhịp lỗi, lý trí anh ngay tức khắc lên tiếng: “Này lão trâu già, đừng có thấy cỏ non mà ham hố”.
Anh không dám nhìn em nữa, không dám cười khi em đi ngang qua, không dám xem Facebook, Zalo… tất tần tật trang cá nhân của em. Anh lơ đi khi em ngang qua, cố tình xem em như không hiện diện quanh đây, hoặc anh cười đùa thân mật với những cô gái khác. Anh sợ lại yêu thêm một lần nữa, rồi đau thêm lần nữa. Anh đã già, không muốn mộng mơ, không muốn lo nghĩ, không muốn mình ngã nhoài trước khốn cùng và nghiệt ngã của tình yêu một lần nào nữa. Mà cuộc đời đâu có như ý mình muốn, đâu phải cứ nói không yêu là xong.
Sự dịu dàng, nét ngây thơ, sự chân thành và những giọt nước mắt khi em nói nhớ anh và cả lần em ôm anh thật chặt từ phía sau lưng; điều đó làm anh đã phản bội lại lý trí, anh đã để cho trái tim mình tự do. Và anh yêu em, nhiều đến nỗi anh không biết là bao nhiêu.



TRÂU GIÀ GẶM CỎ NON
Bài viết về nước Mỹ kể về một người bạn cựu biệt kích hào hoa. Lời kể có ba phần trách, bốn phần thương, một phần giận và một phần thông cảm. Thêm phần... an ủi là mười phân đủ mười.
“Một trà, một rượu, một đàn bà
Ba cái lăng nhăng nó quấy ta
Chừa được thứ nào, hay thứ đó
Có chăng chừa rượu với chừa trà".
Mấy câu thơ  này của cụ Trần Tế Xương,  anh bạn tôi rất lấy làm tâm đắc. Nó đã ăn sâu vào tiềm thức, và hầu như vẫn là lẽ sống của đời anh.
Cuộc đời anh đã gắn liền với đàn bà, con gái. Đã vui sướng vì đàn bà, và cũng đã nhiều phen khốn khổ vì đàn bà. Cho đến bây giờ, tuổi đã trên 60, vậy mà anh vẫn chưa xa lánh được đàn bà.
Cũng do ở anh. Ở anh có một số diều kiện tốt. Anh có mã đẹp trai, ngày trước thì học giỏi, thích chơi đàn, và đàn hay. Có điều là giọng ca thì dở, nhưng mà nói chuyện lại rất có duyên. Lớn lên, anh tập tành viết văn, làm thơ, và thơ văn anh cũng có người ái mộ.
Mối tình đầu của anh là yêu đắm say một cô thôn nữ con một ông địa chủ giàu có trong làng. Nàng lớn hơn anh một tuổi; độ tuổi vừa quá trăng tròn (17 tuổi), tuổi khêu gợi và nẩy nở ở người con gái đang xuân. Anh mới tuổi 16, vừa bước vào ngưỡng cửa Trung học, một thư sinh học giỏi nhưng mà nghèo xác nghéo xơ. Nàng cũng yêu anh, và hai người đắm say tha thiết. Cha mẹ hai bên đều biết, và cả hai đều chẳng bằng lòng.
Một đàng thì giàu có, và có thế lực trong làng, không thể chấp nhận cho một chú học trò nhóc, nghèo rớt mồng tơi, bám víu con mình như "đĩa đeo chân hạc".
Một đàng vì tính tự trọng, cũng không muốn để con mình chạy theo việc làm vô vọng "mò trăng đáy nước" để rồi bỏ dở học hành.
Thế là mối tình đành tan vỡ. Tan vỡ trong khổ đau, trong bi thương và sầu hận.
Mang nỗi uất hận đầu đời, chàng cố học, học để trở nên vinh hiển, sang giàu, để người đời đừng xem thường khinh rẻ.
Nhưng mà sự đời "lực bất tòng tâm". Dù anh có chí, dù anh quyết tâm, nhưng mà...hoàn cảnh gia đình khốn đốn, khó khăn, việc học của anh cũng đành dang dở.
Với mảnh bằng Tú Tài, anh đâu làm được gì giữa lúc đất nước loạn ly chinh chiến. Thế là, theo dòng xoáy của cuộc đời, anh phải đành dấn thân vào binh lửa.
Bao nhiêu năm trong quân ngũ, anh đã nếm trải khá đủ mùi đời. Cuộc đời đã tập cho anh chịu đựng được bao nỗi khổ đau, và cũng đãi ngộ cho anh bao niềm hoan lạc. Anh lăn xả vào hưởng thụ vui chơi sau những ngày hiểm nguy nơi chiến trận. Anh đã sống bất cần đời, ngay cả chẳng cần gì là tương lai, sự nghiệp, vì nghĩ rằng đời lính là sống nay chết mai. Đơn vị của anh là Biệt Kích Lôi Hổ, việc vào sinh ra tử, việc chết chóc là trước mắt, thì tương lai và sự nghiệp có ý nghĩa gì. Hơn nữa, đời của anh đã bị ném vào vòng xoáy; vòng xoáy của chiến cuộc, vòng xoáy của xã hội thác loạn, của trác táng và sa đọa. Anh vẫn phải ngụp lặn trong vòng xoáy đó, khó mà tìm ra được nẻo bình yên.
Người ta có tiền của, có thế lực, con cái được gởi đi du học nước ngoài, được chạy chọt để đi vào ẩn núp nơi chốn an toàn. Còn số phận những người như các anh, không bạc tiền, không thế lực, lại sinh ra và lớn lên vào thời chiến, cổ máy chiến tranh mỗi ngày một tàn khốc thì làm sao các anh thoát khỏi được số phận hy sinh.
Rượu và đàn bà là lẽ sống của đời anh. Uống rượu để say, để quên đi bao khổ đau phiền muộn. Và đàn bà đã giúp anh quên đi bao lo âu, sợ sệt, bao nguy hiểm, nhọc nhằn. Có Em bên cạnh, anh quên Trời, quên Đất, quên hết sự đời, quên chuyện đã qua, và chẳng màng tới chuyện ngày mai. Anh thấy vui trong hiện tại, và ý nghĩa ở cuộc sống. Nếu không có ý nghĩa, nếu không có đê mê, nếu không có vui sướng thì sao A Dong và E Va lại phạm phải nơi vườn Cấm Địa Đàng. Đối với anh, đàn bà là nhất, đàn bà là tất cả ở Trần Gian.
Mối tình cao đẹp thuở ban đầu tan vỡ. Anh lại có thêm bao mối tình khác ở sau này. Những mối tình ngắn ngủi, tạm bợ, những mối tình vô thủy, vô chung. Tình yêu đối với nhau vì vật chất, bạc tiền, vì đam mê dục vong. Vậy mà vui, vậy mà sòng phẳng, mà say đắm thiết tha. Tình yêu không có sự dối trá, lọc lừa, không phân biệt hèn sang, không môn đăng hộ đối. Ăn nằm với một cô gái điếm, một ả ca ve, hay chung chạ với một nàng vũ nữ, đối với anh vẫn có niềm vui và hạnh phúc. Niềm vui có được bằng sự hài lòng, bằng cảm nhận yêu thích thiết tha, và thấy đời còn có ý nghĩa. Đó chính là hạnh phúc đối với anh. Hạnh phúc đánh đổi những thứ mà anh đã vay mượn bằng máu. Sau những cưộc hành quân nguy hiểm, sau những lần "trở về từ cõi chết", anh lao vào chốn ăn chơi cho phỉ tình, phỉ sức. Bao nhiêu tiền anh vung vải vào rượu và gái, để rồi hết tiền lại tiếp tục dấn thân vào chốn hiểm nguy. Tháng ngày cứ thế, và vẫn cứ phiêu lưu vô định cuộc đời anh.
Cuộc chiến tàn, anh vẫn được sống còn. Anh mừng cho sự còn được tồn tại của mình. Anh đã nghĩ rằng sẽ không còn nữa, cơn lốc xoáy vây hãm cuộc đời anh. Nhưng không phải thế. Cơn lốc chiến cuộc vừa tan đi, thì một phong ba khác lại nhào ập tới, mảnh liệt và tàn khốc hơn. Anh bị đưa vào Trại Tù Cải Tạo. Bấy giờ thì anh mất trắng; mất tự do, mất tình yêu, mất của cải (dù rằng của cải cũng chẳng có là bao), mất luôn giá trị của một con người.
Những ngày tháng trong tù, anh cần nhiều thứ. Nhưng mà các thứ anh cần đều chẳng có cho anh. Anh thật sự cần một người đàn bà, không phải người đàn bà chỉ để anh ôm ấp mà là một người vợ thủy chung, biết lo lắng, thương yêu, thăm nom chăm sóc cho chồng, hàng tháng đi thăm nuôi để hỗ trợ tiếp hơi cho chồng sự sống.
Anh cũng đã có vợ. Qua bao tháng ngày lang bạt, khi cảm thấy chán chường, anh cũng đã xây dựng cho mình một tổ ấm, dù chỉ là một tổ ấm tạm bợ. Vợ anh là một ca kỹ, một thứ tình yêu cháy bỏng, bốc đồng. Một cuộc hôn nhân "già nhân ngải mà non vợ chồng". Vợ anh chỉ đủ sức thăm nuôi anh tròn 3 tháng rưỡi, thời gian anh mới vào tù, rồi ra đi không có lời giã biệt.
Ở trong tù, gặm từng lát khoai mì, nhai từng hạt bo bo, anh đo đếm thời gian và suy ngẫm cuộc đời.
"Còn Trời, còn Đất, còn Non Nước,
Chẳng lẽ ta đây mãi thế này".
Anh quyết tâm tìm cách vượt ngục. Và may mắn, anh đã thành công. May mắn có thể là một phần, và một phần cũng nhờ khả năng anh là một Biệt Kích. Và kế tiếp là những chuyến vượt biên. Dù rằng đã gặp phải mấy phen thất bại, nhưng cuối cùng anh cũng đã đến được bờ bến của một Đất Nước Tự Do.
Hoa Kỳ là một đất nước của cơ hội. Nhưng anh không còn có cơ hội để vươn lên, để lập lại cuộc đời vì tuổi già sức yếu.
Đến Mỹ, anh được tự do, không còn cảnh tù đày, không còn cuộc sống cơ cực phải trốn tránh, phải chui nhủi như một con thú bị săn đuổi. Mỹ quốc đã chấp cho anh đôi cánh để tha hồ tung tăng bay nhảy, nhưng mà cũng đã hết rồi thời vùng vẫy - thời oanh liệt nay còn đâu.
Sức kém, tuổi cao, bây giờ trước hết là đi tìm cho mình một cuộc sống; cuộc sống có ý nghĩa. Cuộc sống do chính mình tạo dựng cho mình. Không xin xỏ, không nhờ vả, không thể nhận lấy từ sự ban phát và lòng thương hại. Anh cần phải có công ăn việc làm, để từ từ tạo dựng đời mới, tạo dựng tương lai.
Anh xin được một việc làm tại nhà hàng VN với công việc dọn dẹp bàn ghế và thức ăn - phụ bồi bàn. Không sao, việc nào cũng được, có đã là mừng, miễn là kiếm được tiền.
Anh siêng năng và cố gắng. Công sức anh lần hồi được bù đắp và đãi ngộ. Nhiều người thương mến anh. Anh được một đồng nghiệp quan tâm chiếu cố. Chiếu cố anh bằng tình cảm thân thiết và đi dần đến tình yêu. Một thiếu phụ lỡ thời, thừa tiền mà thiếu tình. Không phải bà ta kém nhan sắc, không phải bà ta không có người đeo đuổi, nhưng bà ta già chọn lựa, lựa chọn từ bao năm trời, từ VN qua đến Mỹ, và mãi cho đến bây giờ bà mới chọn được anh. Rõ là anh tốt số. Và cũng nhờ tốt mã. Một viên ngọc từ bấy lâu bị vùi dập dưới đáy bùn đen, bây giờ được vớt lên, đem chùi rửa và đang phát tiết ra một điều gì đó gọi là hấp dẫn; hấp dẫn đối với riêng bà. Cơ hội tốt, anh không nên bỏ lỡ, và vì thế mà tình yêu "đôi mái đầu hoa râm" phát sinh nồng cháy, mảnh liệt, không ngờ.
Từ một kẻ phụ bồi bàn, anh nghiễm nhiên trở thành người quản lý - quản lý một nhà hàng. Nhà hàng do bà làm chủ (qua sang nhượng), và anh là người đứng trông coi phụ giúp bà.
Cuộc đời anh đã tới hồi bay bổng. Nấc thang mây đang bước đến ở tầm cao. Không phải do anh, mà chính là do ở đàn bà. Đàn bà là nhất, là tất cả. Có phải vậy không"
Tình yêu anh đang bay bổng, hạnh phúc ngập tràn. Anh đang có tình lẫn tiền, và say sưa với niềm hoan lạc đó.
Đã đủ, nhưng vẫn chưa cho là đủ. Con người ta thường không bao giờ chịu chấp nhận những gì đang hiện hữu, mà luôn muốn tìm những gì mới lạ hơn. Và anh cũng không thoát khỏi nỗi ham muốn đó.
Làm một ông chủ, anh vẫn chưa hài lòng. Có một bà vợ, dù là có tiền nhiều, nhưng mà da nhăn, tóc bạc, thì cũng chán chê. Anh manh nha tìm tình yêu trẻ.
Có tiền, có giá, anh giao du với nhiều giới, nhất là đám trẻ, không giới hạn màu da, sắc tóc. Anh cung phụng họ, và họ thỏa mãn cho anh, để bà vợ già thắt thỏm lo âu, ghen tuông, buồn giận, và rồi đi đến thêm một mối tình nữa lại chia ly.
Anh đã nghĩ tưởng là đất nước Hoa Kỳ chắp cánh cho anh. Anh đã bay nhưng mà không tự lượng sức mình. Anh đã rơi và chới với. Chới với như trong một lần hành quân thực tập trước kia, khi lao mình ra khỏi cửa máy bay mà chiếc dù lưng không bọc gió, anh đã phải vận dụng mở chiếc dù bụng để rơi xuống đất được an toàn. Cuộc đời anh đã trải qua bao phen bảy nổi ba chìm, vậy mà vẫn chưa thắm thía thân phận.
Anh phải biết anh là ai, và vị thế của anh. Anh là một thứ chùm gởi, may mắn được bám vào một thân cây có tàng lá sum xuê rồi cứ ngỡ mình là... cổ thụ. Bè bạn thương xót, khuyên nhủ anh, và một số người tiếc rẻ.
Anh lại bất cần. Bám vào váy đàn bà là hèn, là nhục. Phải tự chứng tỏ mình là một nam nhi chi trí, phải hiên ngang và có khí phách. Phải chăng đây cũng chỉ là tiếng hí của một tuấn mã lúc chồn chân.
Thật sự anh vẫn không âu sầu, nản chí. Theo gương Tiền nhân Nguyễn Công Trứ, anh chấp nhận là một tên "lính thú" khi xin vào làm việc (sắp xếp hàng) tại một siêu thị. Anh vẫn thấy vui với công việc của mình...
Một lần anh về lại VN. Sau bao năm ly hương, anh trở lại quê nhà với tư thế là kẻ sang trọng qúi phái. Đồng đô la không phân biệt giai cấp. Ai cầm giữ nó, nghiễm nhiên trở thành là kẻ sáng giá tại đất nước quê nhà. Và anh là kẻ qui cố hương đã được bao người trọng nể. Anh hưởng thụ, ăn chơi thỏa thích, và mục tiêu của anh vẫn không thể thiếu "đàn bà." Anh săn đón những đối tượng còn son trẻ, tìm những bông hoa đẹp để an ủi cuộc đời xế bóng của anh.
Tuổi đôi mươi VN đâu có ngại ngần trước một Việt Kiều trên 60 tuổi. Các em bám vào anh như đĩa. Anh tha hồ mà tận hưởng tuổi hồi xuân.
Hết tiền, anh trở về Mỹ, tiếp tục mỗi ngày trên 8 tiếng đi cày.
Anh tập tành xử dụng kỹ thuật văn minh thời đại, lên máy vi tính để hàng đêm ngồi "chat", tỏ tình và hò hẹn với các nàng. Tình yêu nồng cháy, tình yêu thiết tha. Ở trên thế giới này, có bao nhiêu lời lẽ, ngôn ngữ tình thắm thiết đều được trân trọng trao gởi cho nhau (qua Chat).
Anh yêu đương, hò hẹn, để hằng năm mỗi lần về VN là có giai nhân đón đợi. Anh đến với họ bằng đam mê ham muốn, vì các em (đúng ra là các cháu) mơn mỡn, trẻ đẹp, và các nàng đến với anh bằng mơn trớn, hiến dâng. Vì anh có đô la, vì anh là một Việt Kiều hào phóng. Nếu Hoa Kỳ là vùng đất mầu mỡ cho mầm non vươn lên, thì VN bây giờ là cánh đồng cỏ tươi tốt mượt mà cho những con trâu già (như anh) về đấy để hả hê gặm nhắm.
Sau mỗi lần từ VN trở về, trong các buổi hợp mặt bạn bè, anh rất có nhiều chuyện kể. Anh kể như là giải trình hành quân sau một lần công tác. Anh kể từng chi tiết với bao thành tích của anh, cả chiến thắng lẫn chiến bại.
Quê hương VN bây giờ đầy dẫy những thứ "ôm". Bia ôm, cà phê ôm, mát xa đấm bóp ôm, tắm ôm v.v.. Hằng trăm ngàn cái ôm từ thành thị đến thôn quê, trên khắp cả mọi miền đất nước.
Có một lần anh vào quán "võng ôm". Võng ôm thì thật là "đã". Ngồi cùng em trên võng, lúc nào cũng kề cọ thịt da em, nõn nà, tươi mát. Đong đưa kẽo kẹt, anh hồi tưởng lại thuở tuổi nằm nôi. Có tiếng hát "ầu ơ" giữa buổi trưa hè anh ngủ vùi bên ngực mẹ.
Anh quên trời, quên đất, quên tuổi, quên tên. Một mái đầu đen, một mái đầu bạc, hai thế hệ hòa quyện vào nhau trong đôi cánh thiên thần. Anh đi vào cõi mộng. Mộng Vu Sơn "trên ngự đỉnh trời tròn"...Một bầy tiên nữ đưa anh đi vào thế giới khác. Một nơi toàn khói sương lung linh, mờ ảo, không sáng, không tối, không có sắc màu, chỉ phảng phất mùi hương từ thịt da của tiên nữ với thân thể lõa lồ, không che đậy. Anh đê mê, ngất ngây, tê dại. Giá như lúc này mà anh chết được, thì là hạnh phúc tuyệt vời. Nhưng không. Chiếc võng đứt, và cả hai đều té lăn xuống đất. Anh đau đớn vô cùng và nằm bất động. Anh bị cụp sống lưng. Xe được gọi tới và chở anh đi bệnh viện cấp cứu...
Sự việc xảy ra, âu cũng chỉ là một tai nạn. Đời của anh đã bao phen tai nạn, thì đây là một "chuyện nhỏ" có đáng là bao. Nhưng mà anh cảm thấy buồn và hối tiếc; tiếc rẻ cho đời mình.
Thân trâu già đã bắt đầu ngã quỵ. Cụp sống lưng thì y khoa chỉnh hình Hoa Kỳ có thừa phương cách chữa trị. Tạm thời bằng chiếc gậy người già, Anh cũng có thể đi đây, đi đó để vui thú cuộc đời. Nhưng mà siêu vi khuẩn HIV thì y khoa còn đang bất lực. Bây giờ anh lại mang vào mình thứ ác nghiệt đó. Qua lần bị thương vào bệnh viện, xét nghiệm tổng quát đã xác định trong người anh có dương tính HIV. Tại sao anh lại bị" Và bị lúc nào" Anh cũng có am hiểu phần nào về y học, và anh đã rất thận trọng trong việc giao du thân mật ái tính.
Thượng Đế hỡi! Thượng Đế đã trừng phạt con rồi!...
Bây giờ tuổi 65. Có thể phải 10 năm nữa, HIV/AIDS mới thật sự bộc phát. Ít ra anh cũng còn 10 năm để vui hưởng cuộc đời, tha hồ để đi chu du khắp chốn, tha hồ về lại "đồng cỏ" VN - miễn là anh có sức, có tiền.
Theo ý nghĩ thoáng qua, anh có được sự an ủi cho mình. Và... Anh cảm thấy vẫn còn có niềm vui.


Người ta gọi anh con trâu già và em là ngọn cỏ non.
Lối xưng hô có tính miệt thị chỉ vì tuổi tác chênh lệch. Anh đã trên bảy mươi, còn em tuy trưởng thành nhưng tuổi chỉ bằng nửa đời anh nên đó dễ là đề tài bàn tán, dị nghị và phản đối trong gia đình hay xã hội.
Con trâu già lù đù chậm chạp, miêng nhai tóp tép giống cử chỉ người già. Ngọn cỏ non mềm mại đong đưa trước gió tượng trưng cho sự hồn nhiên, lẳng lơ của các cô gái trẻ. Họ có vẻ ngoài non nớt nhưng bề trong là cây sậy của Pascal... biết suy nghĩ, tính toán và chờ đợi những gì ở đối tượng. Loại sậy này âm thầm mọc nhiều nơi trên nước Việt phát xuất từ hoàn cảnh kinh tế, chính trị yếu kém cộng thêm hạnh phúc gia đình đổ vỡ do tính tình đàn ông quê nhà hay rượu chè, đánh vợ, bê tha ngoại tình... “Ngọn cỏ non” qua cơn mưa rào vọng ngoại, tìm đường đi xa như một phương tiện đổi đời.
Một ngày đẹp trời từ xứ người về thăm quê, tình không biên giới như mọi duyên lành,  anh gặp em rồi kết tình, kết nghĩa, kết duyên vợ chồng. Chưa thấy ai đối diện anh phê bình nói thẳng, nói thật về duyên nợ này mặc dù sau lưng lời khen thì ít, tiếng chê thì nhiều! Khen cũng có phần mỉa mai, chê thường mang tính đàm tiếu ganh ghét như câu tục ngữ: “trâu cày ghét trâu cột, trâu cột ghét trâu ăn”.
“Cưới vợ phải cưới liền tay...” châm ngôn ấy thích hợp với tình cảnh đôi ta nên lễ cưới đã được cử hành nhanh chóng trên quê hương. Giữa chợ đời... dù sang trọng hay bình dân, thơ mộng hay giản dị, thiên hạ vẫn phê phán, rỉ tai nhau: “Nhìn kìa! Con trâu già thích gặm cỏ non...” nhưng thử hỏi tuổi già độc thân còn khỏe mạnh, ai gặp cỏ non trong tầm tay, lại đi chọn cỏ già? Thiên hạ vẫn nghĩ chúng ta ở bầu không tròn, ở ống không dài... vậy cần chi phải bận tâm nữa?
“Con trâu” ấy cuối cùng cũng mang được “ngọn cỏ” về bên xứ lạ. “Chồng già vợ trẻ là tiên” tục ngữ này còn đúng hay sai? Thời cụ Nguyễn Trãi, cưới nàng hầu đáng tuổi con gái mình là tin vui trong làng. Ngày nay, nếp sống gia đình và xã hội đã thay đổi vì thế chúng ta cần nhận định rõ giá trị hạnh phúc của cái hôn nhân “chẵn, lẻ” này: “Chồng già vợ trẻ là tiên... nếu có tiền!”.
Nhu cầu phúc lợi người già dù năng động cũng chỉ mang tính phù vân như đám mây nổi dễ tan; còn cô gái trẻ thời đại suy nghĩ tự do và thích hưởng thụ tạo nên hai lối sống tương phản dưới một mái nhà. Thân phận người vợ trẻ ví như “ngọn cỏ non” là thiên vị bởi sống lâu gần “gái trẻ bẻ gẫy sừng trâu”, chồng già chưa gẫy sừng thì cũng bị thương.
Trong dân gian có câu hò: “Ai bảo chăn trâu là khổ? Chăn trâu sướng lắm chứ...”. Em bước vào đời anh cũng “sướng lắm chứ”. Tuy muộn màng, ngắn ngủi nhưng hình ảnh cô gái ngồi lưng trâu phất “ngọn cỏ non”... chính là em! Cứ hình dung có con trâu già nào nằm phơi bụng, gặm được cỏ non trên lưng nó ở cái đất nước văn minh trọng nữ này mà không “thở hổn hển”?
Anh ly dị! Một lần lỡ dở, các con khôn lớn đã thành danh. Bao năm chữa bệnh dân bản xứ nên của cải, vật chất có phần đầy đủ... Khổ là tinh thần, hằng đêm cứ tưởng tượng nằm cạnh người tình “cô đơn”, sáng thức dậy trò truyện một mình bên ly cà phê thì biết tuổi già đã sa sút ở nơi tỉnh lẻ.
Em ly dị! Một đời chồng, một con tuổi còn thơ. “Gái một con trông mòn con mắt” nên anh có bị hớp hồn bởi vẻ đẹp quyến rũ ấy cũng là tự nhiên. Đàn ông ở tuổi nào cũng mê sắc; đàn bà trọng tính tình, tài năng, lối sống và sự giầu sang. Anh và em “rổ rá cạp lại” tìm hạnh phúc mới... Thoạt nhìn giống đôi đũa lệch khó hòa hợp nhưng bản chất vẫn là một mối tình.
Người đời ca ngợi sự bồng bột, lãng mạn rồi dựa vào đạo đức, họ lên án tình yêu tính toán theo nhu cầu. Họ quên ngày xưa “môn đăng hộ đối”; ngày nay “chín chắn” hơn, yêu nhau có con tim chỉ lối còn thêm cả cái đầu đưa đường! Chấp nhận mất cái này, được cái kia là một nghệ thuật, miễn sao vợ chồng trao đổi, bù đắp, kết hợp mỹ mãn chuyện đời thường.
Lấy chồng xa quê lập nghiệp, em may mắn thừa hưởng một cuộc sống ổn thỏa. Nhà cửa, xe cộ, nơi ăn chốn ở quy củ để học ngoại ngữ và nghề mới. Chồng già vợ trẻ tuy yên vui hiện tại nhưng thực tế có nhiều bất trắc nên anh lo lắng giúp em chuẩn bị tương lai nếu một mai anh sớm ra đi.
Chưa có em ngày dài, đêm ngắn. Có em rồi ngày ngắn, đêm dài! Từ ngày em về, mặt trời đi ngủ sớm cũng là lúc cơm nước xong, thôi thúc bởi niềm vui thầm kín, hai đứa thao thức với tình yêu ở căn phòng ấm cúng rồi say đắm yêu đương như một nhu cầu hạnh phúc của đôi bên. “Ra đường tưởng bố và con, về nhà hai đứa nằm chung một giường. Có em ngày ngắn đêm dài, say sưa ân ái như thời xuân xanh...”
Nếu định nghĩa mối tình này tựa bông hoa hồn nhiên nở giữa trời thì có phần lãng mạn, giả dối. Tuổi già, tình yêu cũng già theo... bây giờ nó nảy mầm, sinh ra từ sự phối hợp của ba yếu tố: cảm xúc, nhu cầu và lý trí. Tình dục đến chết vẫn còn là một nhu cầu, đôi khi chi phối mạnh trên cả cảm xúc và lý trí. Qua rồi thời kỳ trái tim có lý lẽ mà lý trí không hề biết!
Cỏ non thân dẻo mình dai... Anh, con trâu già như cỗ xe cũ, phi tốc độ đường trường, sớm muộn cũng sẽ mỏi gối, đau lưng do đó chúng mình cần chỉnh đốn lại hành động. Ấy là tâm trạng tiêu cực nhất của chuyện tình: “trâu già gặm cỏ non” mà anh miễn cưỡng nói ra. Anh sống từng ngày hạnh phúc bên em, không ao ước gì hơn! Qua một ngày vui là một ngày lạc quan yêu đời, có tiền cũng không mua được.
Mai đây, em học xong đi làm, chúng ta sẽ làm giấy nhập cảnh cho con em sang đây. Tuổi hưu trí, một đời đã vất vả với các con, nếu anh còn phải sống bên cạnh một đứa trẻ vị thành niên để chăm sóc và dạy dỗ, chắc chắn sẽ là sự hy sinh cuối trong đời vì... em.
Anh chỉ xin một điều, mai này khi trái đã chín cây, chim muốn sổ lòng... Đừng dối trá, em hãy thành thật cho anh biết những diễn tiến tình cảm của con tim. Với em, anh đủ bản lãnh trước mọi hoàn cảnh nhưng sẽ bị tổn thương nếu “surprised”.
Nhân ngày Valentine sắp đến, anh âu yếm gởi đến em một bông hồng đỏ thắm và một nụ hôn nồng nàn. “Ngọn cỏ” ơi! Anh muốn thấy em cười...


Chơi thơ

Chơi thơ cũng là thú vui
Tưởng tượng,mê đắm,ngậm ngùi,nỉ non
Cần chi già trẻ hay son
Đọc con chữ thích,ta lon ton vào
Gái trai bô lão cứ trao
Giả tình thi đắm ầm ào mà vui
Thực đời tình lắm cái xui
Tình hên trốn biệt chết vùi âm ty
Ảo nhân ảo ngữ...Mất gì!
Login thơ thẩn tràng thi giết giờ
Logout là hết vật vờ
An nhiên vui tự tinh mơ,trưa chiều
Đêm về rảnh rỗi.Phiêu diêu
Lại thơ lại thẩn lại yêu điên cuồng
...

Già móm mém cỏ già nhai sao nổi
Mà bảo anh hổng được gặm cỏ non
Đừng để tâm cái đám cháu dâu con
Anh nhất quyết cưới em làm bà trẻ
Anh nặng tai nhưng xin em nói khẽ
Kẻo anh hờn trai khác nghe giọng em
Anh da mồi tóc bạc mắt kèm nhem
Nhưng mê đắm lạc hồn vì nhan sắc
Cưới ba năm ắt là anh chết chắc
Gia sản về tay mặc sức tung hoành
Em yêu ơi chớ có từ chối anh
Trần gian sống bạc tiền đâu dễ kiếm

Trâu già lại khoái gặm cỏ non
Bởi chưng cỏ ấy quá mi nhon
Nên khiến trái tim già rộn rã
Trách tội làm gì..chuyện cỏn con..
-
Trâu già nhưng cũng có trái tim
Cũng biết yêu thương , lặng lẽ tìm
Có trách, trách người lòng thay đổi
Có tình rồi lại muốn tìm thêm..
-
Tiền bạc không bao giờ mất đi
Chỉ biến đổi hình khi ta..."chi"
Chuyển từ túi nọ sang túi khác
Tiền bạc ..chẳng bao giờ..mất đi..!!
...........hi hi hi.............



Khi 'trâu già' mệt mỏi vì phải 'gặm cỏ non'
Anh đau khổ bởi tất cả chỉ vì anh yêu vợ nhiều quá, vợ anh lại trẻ đẹp, anh sợ mất vợ nên mới mất bình tĩnh và sáng suốt như thế. Anh đến nhờ tư vấn mà trong ánh mắt không giấu được vẻ mệt mỏi khi lấy được người vợ trẻ.
Chồng già - vợ trẻ không còn là đề tài "lạ" trong xã hội hiện đại. Ngày càng nhiều người chọn cho mình một "bến đỗ" hơn kém nhau trên dưới một con giáp. Tình yêu có thể không phân biệt tuổi tác nhưng khi quyết định một cuộc sống lâu dài, việc chênh lệch tuổi tác dẫn đến lệch nhau về suy nghĩ, quan niệm sống, lối sống. Trên thực tế, nhiều người chồng già cảm thầy vô cùng mệt mỏi khi sống cùng những cô vợ trẻ và hạnh phúc dần xa khỏi tầm tay.
Chồng già – vợ trẻ có là tiên?
Ngồi tâm sự với tôi, anh Tuấn (Cầu Giấy - Hà Nội) than thở: Nhiều lúc anh ước thời gian quay trở lại để tâm hồn được thoải mái. Cứ ngỡ khi lấy Linh về làm vợ, anh sẽ có chọn bình yên trở về sau mỗi ngày làm việc nhưng giờ anh cảm thấy mệt mỏi, chán nản vì tính khí cô vợ trẻ con của mình.
Anh Tuấn là công an phường, năm nay đã hơn 40 tuổi. Chẳng hiểu duyên số thế nào mà thời trẻ anh cũng yêu một vài cô kém anh vài tuổi nhưng chẳng nên duyên nợ. Thế rồi, số trời run rủi, anh gặp và yêu Linh - cô sinh viên mới tốt nghiệp ra trường. Tuổi tác không là vấn đề quan trọng để ngăn cản hai người đến với nhau. Anh bảo ngày yêu nhau, anh thấy mình như trẻ lại khi có một cô người yêu luôn nhí nhảnh, vô tư và tâm lý. Anh yêu Linh vì điều đó và cho rằng, khi lấy nhau về Linh sẽ là chỗ dựa về tinh thần cho anh. Bởi một người vợ trẻ và tâm lý sẽ giúp anh thoải mái sau một ngày làm việc đầy áp lực và mệt mỏi. Bố mẹ anh có băn khoăn nhưng anh đã khẳng định "sẽ không có vấn đề gì xảy ra" khiến ông bà cũng đành đồng ý vì con trai đã bước sang tuổi bốn mươi.
Ngày cưới, Linh rực rỡ trong bộ váy cô dâu bên người chồng chững chạc còn anh không khỏi hãnh diện trước mặt bạn bè khi cưới được cô vợ trẻ. Bạn bè trêu đùa: "Trâu già lại gặm được cỏ non". Tuần trăng mật trôi qua nhanh chóng, anh lao vào vòng quây cuộc sống với bao trăn trở miếng cơm manh áo, rồi họ hàng hai bên. Đau đầu nhất với anh là sự vụng về và tính khí thất thường của cô vợ trẻ. Đi làm cả ngày về, mệt mỏi, Tuấn muốn khi trở về tìm được chốn bình yên nhưng hỡi ôi... Nhà cửa bề bộn từ trong ra ngoài, áo quần bẩn Linh vứt đầy nhà tắm, chén bát, thức ăn thừa mà Linh và nhóm bạn tụ tập đàn đùm chiều nay vung vãi khắp nơi. Mẹ chồng qua chơi, thấy nhà cửa bề bộn, nhắc nhở thì Linh tự ái, xị mặt rồi vung vằng bỏ vào phòng khiến anh vừa xấu hổ vừa giận vợ.
Đã giải thích không biết bao lần cho vợ hiểu "đã là vợ, em phải biết chăm sóc bố mẹ, quán xuyến việc nhà". Nào thì giãi bày "anh đi làm công việc căng thẳng, em cần bớt đòi hỏi kiều trẻ con để cho anh đỡ mệt"... Nhưng nói kiểu gì Linh vẫn đỏng đảnh, không chịu hiểu, cô nàng khăng khăng trách oán chồng: "Anh thấy em phiền phức chứ gì, vậy anh đi tìm người khác không làm phiền anh đi". Chữa kể, nhiều lúc vợ trẻ giận dỗi, bỏ về nhà bố mẹ đẻ. Anh giận vợ nhưng vẫn phải xuống nước làm hòa, sang dỗ dành vợ về bởi không muốn chuyện bé xé ra to. Bố mẹ vợ cũng hiểu nỗi khổ tâm của anh, động viên: "Con cố gắng bỏ qua cho nó vì nó còn trẻ quá". Dù vẫn hiểu, khi bước chân về làm dâu, Linh vẫn vô tư, đểnh đoảng lắm nhưng không nghĩ mọi chuyện tệ hại tới mức này. Nhiều khi đi làm về thấy nhà cửa vắng tanh, bếp núc nguội lạnh, gọi điện thấy vợ đang "tung hoành" với bạn bè, anh thấy chán nản vì vợ không trưởng thành hơn chút nào. Lắm lúc nghĩ về vợ, anh thở dài ngao ngán: "Lấy vợ trẻ chỉ thêm phiền phức, biết thế không lấy vợ còn hơn.
Chồng già “khư khư” giữ vợ trẻ
Một điều khiến những người chồng có tuổi luôn lo lắng là sự trẻ trung phơi phới của vợ trong khi mình ngày càng già đi. Sự nghi ngờ, lo lắng ấy khiến cho cả hai vợ chồng mệt mỏi, và mâu thuẫn nảy sinh từ đó. Anh Thanh (Từ Liêm - Hà Nội) tìm đến văn phòng tư vấn hôn nhân gia đình với sự bức xúc và không khỏi lo lắng khi hạnh phúc gia đình đang đứng trên bờ vực thẳm. Anh lấy vợ khi đã gần 50 tuổi. Hà - vợ anh - kém anh 17 tuổi, là nhân viên cấp dưới của anh. Hai người đến với nhau rất nhanh vì cảm thay đồng cảm. Hà coi anh là thần tượng vì sự điềm đạm và chuyên môn giỏi, xử lý công việc rất linh hoạt và uy tín. Khi đến với nhau, cả anh Thanh và Hà đều không nghĩ rằng vấn đề ghen tuông lại bùng nổ dữ dội trong căn nhà nhỏ của mình.
Sau gần mười năm chung sống, con trai đã lên 8 tuổi, anh Thanh càng ngày càng "tịnh tiến" tới chữ "già" trong khi vợ anh lại ở tuổi sung sức nhất. Gái một con trông mòn con mắt quả không sai, chị càng ngày càng đẹp mặn mà, đằm thắm. Ai cũng bảo anh tốt số nên lấy được vợ vừa trẻ vừa đẹp. Anh cũng thấy hãnh diện khi đi cùng vợ. Nhưng anh cũng không tránh khỏi những lo lắng khi nhìn thấy những ánh mắt nhìn chòng chọc vào bộ ngực đầy đặn, căng tròn lấp ló sau lần váy xẻ sâu hùn hút mỗi khi cùng vợ đi dự tiệc. Từ lo lắng, anh quay sang "khư khư" giữ vợ. Vợ đi đâu anh cũng kiểm soát, thăm dò kỹ lưỡng, trang phục thì phải kín đáo. Chị Hà thấy thế thì bực mình vì chồng không tin tưởng. Tự ái, chị tìm cách chọc tức lại chồng bằng cách hay đi café với bạn hơn, ăn mặc hấp dẫn hơn khiến anh như muốn nổ tung vì ghen tuông, nghi ngờ. Vợ chồng xích mích thường xuyên chỉ vì việc đó.
Đặc biệt là sau khi cưới, để tránh chuyện mọi người trong cơ quan xì xào vợ được chồng nâng đỡ, chị Hà đã chuyển sang cơ quan khác làm việc. Để kiểm soát vợ, anh sáng đưa vợ đi tối đón vợ về, giờ nghỉ trưa cũng phi xe máy sang đưa vợ đi ăn chứ nhất định không để vợ tụ tập bạn bè dễ sinh hư hỏng. Trong đầu anh luôn thường trực suy nghĩ không biết giờ này vợ có ở cơ quan không, đang làm gì, với ai. Sự nghi ngờ ấy khiến anh cảm thấy mệt mỏi. Vợ đi làm về đến nhà là anh kiểm tra tin nhắn, điện thoại, dò xét xem chị có biểu hiện lạ gì không. Cứ có số máy lạ gọi điện đến cho vợ là anh phải dò hỏi thật kỹ xem người đó là ai, ở đâu. Vợ anh biết chồng hay ghen nhưng cũng không tế nhị mà thẳng thừng: Em có đi với người khác anh cũng không biết được. Câu nói của vợ khiến anh càng điên đầu vì đúng là vợ có đi đâu mình cũng không kiểm soát được. Thế là anh bắt đầu o ép, gò bó chị ngày nghỉ không được ra ngoài, không quan hệ bạn bè gì hết. Ấm ức, chị Hà dỗi chồng cả tuần liền vì thấy chồng càng ngày càng quá đáng.
Giọt nước tràn ly là hôm cơ quan chị tổ chức liên hoan, chị để máy điện thoại trong phòng làm việc, không tiện mang theo. Anh gọi điện hàng chục cuộc cũng không thấy chị bắt máy nên nghĩ ngay là chị đang đi với người đàn ông khác. Tối về anh tra khảo chị, không kìm chế được cơn ghen lồng lộn, anh tát chị hai cái như trời giáng. Chị lẳng lặng thu dọn quần áo đưa con về nhà mẹ đẻ mà không hề liên lạc với anh. Anh đau khổ bởi tất cả chỉ vì anh yêu vợ nhiều quá, vợ anh lại trẻ đẹp, anh sợ mất vợ nên mới mất bình tĩnh và sáng suốt như thế. Anh đến nhờ tư vấn mà trong ánh mắt không giấu được vẻ mệt mỏi khi lấy được người vợ trẻ.
Thực tiễn cuộc sống vợ chồng cho thấy, tình yêu vốn không phân biệt tuổi tác nhưng để có một cuộc sống chung gắn bó lâu dài, việc chênh lệch quá nhiêu tuổi sẽ là một thử thách rất lớn mà không phải cặp chồng già - vợ trẻ nào cũng có thể vượt qua. Hãy cân nhắc thật kỹ trước khi quyết định một nửa còn lại của mình.






No comments:

Post a Comment